Cuộc Chiến Trong Hôn Nhân
Tan học về, tôi nhanh chóng tháo ba lô và xem bảng ghi chú trên tường. Mẹ dặn tôi mở lồng bàn ăn phở bò đã làm sẵn. Tôi làm theo và thưởng thức bát phở thơm ngon. Khi gần xong, tôi mới đọc tiếp những ghi chú khác. Chiếc bảng trắng chia ba cột Bố - Mẹ - Bốp đã xuất hiện sau khi bố mẹ tôi ly hôn không thành công. Các thông tin trên bảng thường liên quan đến lịch trình và nhắc nhở của bố mẹ. Tôi đã quen với cách giao tiếp này nên hôm nay không định để tâm nhiều.
Kệ họ. Ngủ một giấc cho khỏe, chiều còn chơi game Anh hùng đánh tan ác quỷ mà Dũng mới rỉ tai. Năm ngoái, sau khi chiếc bảng xuất hiện với những dòng chữ bố mẹ trao đổi, tôi không hiểu gì. Tưởng họ cắt Amiđan hoặc bị câm nên viết. Nhưng rồi tôi nhận ra họ đang chiến tranh lạnh. Họ không nói trực tiếp nhưng phải viết cho những việc cần trao đổi như họp phụ huynh hay đóng học phí cho tôi. Tôi nhớ lần bàn bạc trên bảng đầu năm học: Mẹ để lại tiền đóng góp cho bốp trong khi bố bận công tác.
Mẹ có 1 triệu 200 ngàn đồng, còn bố có 2 triệu để mua sách vở. Trước đây, tôi thích đọc những cuộc bàn bạc của bố mẹ, nhưng giờ thì thấy chán chường. Dù vậy, tôi vẫn liếc nhìn vào cột thông tin của họ. Tôi bàng hoàng khi thấy mẹ nhắn bố rằng ông ngoại đột tử đêm qua và mẹ sẽ về quê. Thông tin này thật lạ, vì sáng nay tôi không thấy gì. Mẹ viết khi bố chưa đi làm, và bố trả lời rằng sẽ về với ông. Tôi ngồi lặng lẽ, nước mắt rưng rưng khi nghĩ về ông ngoại, người đã luôn chơi cùng tôi mỗi hè.
Cháu được ông dạy bơi để biết tự cứu mình và cứu người khác. Ông kể cho cháu nghe những kỷ niệm thời đánh giặc và cho xem chiếc dao găm ông thu được. Giờ cháu học lớp 8, ông mong cháu giỏi Sinh, Hóa để trở thành bác sĩ. Cháu buồn vì bố mẹ không quan tâm, chỉ có ông là thương cháu. Cháu nhớ lại 5 năm trước, khi nghe tin bà nội mất, cả gia đình cùng về quê trong không khí đau buồn nhưng ấm áp. Bây giờ, mọi chuyện như mỗi nhà mỗi lo. Nghĩ đến đó, nước mắt cháu rơi, cảm giác khó thở. Bất chợt, có tiếng còi ô tô ngoài cổng.
Dì Vinh đến đón tôi, khiến tôi khóc òa. Dì ôm tôi và thông báo ông ngoại mất. Về đến quê, tôi thấy bố đang lo liệu tang lễ, ông đeo khăn trắng và được mọi người hỏi ý. Tôi nghe lỏm bố đã đóng góp tiền lớn cho việc này. Ngày hôm sau, sau khi chôn cất xong, bố về thành phố vì bận công việc. Cả họ ngoại khen bố tuyệt vời, nhưng mẹ tôi im lặng. Hôm sau, tôi theo dì Vinh về thành phố, chỉ có mẹ ở lại một tuần để cúng cơm cho ông. Khi bố về, ông không biết tôi vừa về quê, gọi điện ồn ào, và giải thích với một phụ nữ rằng ông mới trở lại sau khi dự tang lễ.
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bố và người phụ nữ, tôi cảm thấy lo lắng. Bố nói rằng họ vẫn trong "chiến tranh lạnh" nhưng không ai biết. Người phụ nữ thúc giục bố cắt đứt mối quan hệ kéo dài, nhưng bố bảo phải chờ thêm ba năm nữa. Khi tôi nghe thấy bố gọi lại nhưng không nhận được phản hồi, tôi lập tức chạy đi.
Source: https://afamily.vn/cuoc-chien-vo-chong-20110324115618810.chn